người đàn bà bỗng chép miệng

TIẾNG NÓI CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ QUAN TRỌNG BẬC NHẤT Nếu chuyển rồi mà tiếng kêu thường thanh trường thì chồng chết, thanh đoản may ra người xa còn sống, đến như "Cuồng thuyền vãn tháo" tiếng đầu tiếng cuối đồng âm vốn là tướng bần tiện chứ không khắc phu Người đàn bà không khóc (Phần cuối) Ngày 31/12/2017 19:00 PM (GMT+7) Người đàn bà không khóc Truyện ngôn tình. Anh ít khi nào cảm thấy vui mừng khi thân chủ của mình rũ bỏ được cái áo khoác "hôn nhân" như thế. Trông Ngà trưởng thành từng ngày, trở nên quyến rũ từng ngày Lê Thị Thấm Vân - Những người đàn bà đến từ Hỏa tinh (tiếp) 21/02/2010 | 12:34 chiều | Chức năng bình luận bị tắt ở Lê Thị Thấm Vân - Những người đàn bà đến từ Hỏa tinh (tiếp) Tác giả: Lê Thị Thấm Vân. Category: Sáng tác, talaFemina Thẻ: Nữ quyền > thời hậu chiến Chiều 17/2 ở thư viện Moutain View Dàn ý so sánh hình tượng người đàn bà hàng chài và bà cụ Tứ. 1. Vài nét về tác giả tác phẩm: - Kim Lân là một cây bút chuyên viết truyện ngắn, "một nhà văn viết ít nhưng ngày càng được khâm phục nhiều". "Vợ nhặt" là truyện ngắn xuất sắc nhất của Kim Lân Đặng Thị Thanh Hương là kẻ đa tình. Cứ đọc thơ chị thì biết. Không giấu giếm, không mặt nạ, thành thực đến bản năng, thành thực đến hoang dại, chị tự viết những câu thơ về mình trong tập thơ mới nhất: Người đàn bà chơi dao sắc vừa trình làng bạn đọc như Ấy vậy mà, người đàn bà ấy, ngồi sũng sượt trên vũng nước, dưới trời mưa dầm dề, người đàn bà ấy đang khóc, đang kêu gào sầu não. Người ta không biết đã bao mùa mưa rồi, người đàn bà ấy cứ mỗi độ mưa trút xuống ào ào, nếu là ban sáng thì thơ thẩn dầm tairalsily1988. Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình Giá tôi đẻ ít đi, hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn, từ ngày cách mạng về đã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc, ông trời làm động biển suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối Lão ta trước hồi bảy nhăm có đi lính ngụy không? Tôi bỗng hỏi một câu như lạc đề. Không chú à, cũng nghèo khổ, túng quẫn đi vì trốn lính bỗng mụ đỏ mặt nhưng cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật. Vậy sao không lên bờ mà ở Đẩu hỏi. Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái nghề thuyền lưới vó? Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được! Ở trên thuyền có bao giờ lão ta đánh chị không? Tôi hỏi. Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác uống rượu Giá mà lão uống rượu thì tôi còn đỡ khổ Sau này con cái lớn lên, tôi mới xin được với lão đưa tôi lên bờ mà đánh Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được!Đẩu và tôi cùng một lúc thốt lên. Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông Phải, phải, bây giờ tôi đã hiểu, bất ngờ Đẩu trút một tiếng thở dài đầy chua chát, trên thuyền phải có một người đàn ông dù hắn man rợ, tàn bạo? Phải Người đàn bà đáp Cũng có khi biển động sóng gió chứ chú?Lát lâu sau mụ lại mới nói tiếp Mong các chú cách mạng thông cảm cho, đám đàn bà hàng chài ở thuyền chúng tôi cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba, để cùng làm ăn nuôi nấng đặng một sắp con nhà nào cũng trên dưới chục đứa. Ông trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn cho nên phải gánh lấy cái khổ. Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được! Mong các chú lượng tình cho cái sự lạc hậu. Các chú đừng bắt tôi bỏ nó! Lần đầu tiên trên khuôn mặt xấu xí của mụ chợt ửng sáng lên như một nụ cười vả lại, ở trên chiếc thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ. Cả đời chị có một lúc nào thật vui không? Đột nhiên tôi hỏi. Có chứ, chú! Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn noTrích Chiếc thuyền ngoài xa Nguyễn Minh Châu, Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2020, nhận của anh/chị về nhân vật người đàn bà hàng chài trong đoạn trích trên. Từ đó, bình luận ngắn gọn về cách nhìn con người của nhà văn Nguyễn Minh Châu. Xem lời giải Cảm nhận hình ảnh người đàn bà qua đoạn văn “Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình…” Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình – Giá như tôi đẻ ít đi hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn, từ ngày cách mạng về đã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc, ông trời làm động biển suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối… – Lão ta trước hồi bảy nhăm cỏ đi lính ngụy không?-Tôi bỗng hỏi một câu như lạc đề. – Không chú à cũng nghèo khổ, túng quẫn đi vì trốn lính – bỗng mụ đỏ mặt – nhưng cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật. – Vậy sao không lên bờ mà ở – Đẩu hỏi. – Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái nghề thuyền lưới vó? Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được! – Ở trên thuyền có bao giờ lão ta đánh chị không? – Tôi hỏi. – Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác uống rượu… Giá mà lão uống rượu… thì tôi còn đỡ khổ… Sau này con cái lớn lên, tôi mới xin được với lão… đưa tôi lên bờ mà đánh… – Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được! – Đẩu và tôi cùng một lúc thốt lên. – Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông… – Phải, phải, bây giờ tôi đã hiểu, – bất ngờ Đẩu trút một tiếng thở dài đầy chua chát, – trên thuyền phải có một người đàn ông… dù hắn man rợ, tàn bạo? – Phải – Người đàn bà đáp – Cũng có khi biển động sóng gió chứ chú? Lát lâu sau mụ lại mới nói tiếp – Mong các chú cách mạng thông cảm cho, đám đàn bà hàng chài ở thuyền chúng tôi cần phải có người đàn ông để chèo chống phong ba, để cùng làm ăn nuôi nấng đặng một sắp con, nhà nào cũng trên dưới chục đứa. Ông trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn cho nên phải gánh lấy cái khổ. Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được! Mong các chú lượng tình cho cái sự lạc hậu. Các chú đừng bắt tôi bỏ nó! – Lần đầu tiên trên khuôn mặt xấu xí của mụ chợt ửng sáng lên như một nụ cười – vả lại, ở trên chiếc thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ. – Cả đời chị có một lúc nào thật vui không? -Đột nhiên tôi hỏi. – Có chứ, chú! Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no… Trích Chiếc thuyền ngoài xa- Nguyễn Minh Châu, Ngữ Văn 12, Tập 2, NXB Giáo dục Việt Nam, 2015, Cảm nhận của anh chị về nhân vật người đàn bà hàng chài trong đoạn trích trên. Từ đó, bình luận ngắn gọn về cách nhìn cuộc sống và con người của nhà văn Nguyễn Minh Châu trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa. * Gợi ý làm bài I. Mở bài Giới thiệu tác giả Nguyễn Minh Châu, tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”, khái quát đoạn trích đã cho ở đề. II. Thân bài * Giới thiệu khái quát nội dung tác phẩm và nhân vật người đàn bà hàng chài. * Phân tích nhân vật người đàn bà hàng chài trong đoạn trích – Đối với chồng luôn có cái nhìn bao dung, độ lượng, vị tha, nhân hậu cho những hành vi của chồng. – Đối với con Yêu thương, giàu đức hi sinh. – Đối với cuộc sống cam chịu, nhẫn nhục; giàu lòng tự trọng; rất sâu sắc, thấu hiểu lẽ đời; biết chắt chiu những hạnh phúc giản dị, đời thường. * Nghệ thuật miêu tả nhân vật Nhân vật được khắc họa chân thực, sống động qua ngôn ngữ, hành động, qua những hình ảnh, biểu tượng, ngôn ngữ giản dị mà giàu ý vị, triết lí. * Bình luận về cách nhìn cuộc sống và con người của Nguyễn Minh Châu trong tác phẩm – Cách nhìn cuộc sống Cuộc sống không đơn giản, xuôi chiều mà luôn có những mặt đối lập, những nghịch lí, con người đôi khi phải chấp nhận. Vì vậy, khi nhìn nhận cuộc sống phải có cái nhìn đa diện, nhiều chiều. – Cách nhìn con người Phải nhìn nhận con người từ nhiều góc độ, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá bản chất bên trong. – Vì vậy, người nghệ sĩ không thể có cái nhìn hời hợt đối với cuộc sống và con người, càng không chấp nhận kiểu đứng ngoài cuộc, đứng trên cao để phán xét hiện thực. Nghệ thuật chân chính là sản phẩm của hành trình tìm kiếm và khám phá không biết mệt mỏi của người nghệ sĩ. III. Kết bài Khẳng định phẩm chất tốt đẹp của người đàn bà. Đánh giá cách nhìn người, nhìn đời của nhà văn qua tác phẩm. Cảm nhận vẻ đẹp nhân vật người đàn bà hàng chài trong “Chiếc thuyền ngoài xa” Nghị luận”Đừng phán xét người khác một cách dễ dàng khi bản thân không hiểu gì về họ” Truyền thuyết về Kuchisake-Onna được cho là bắt nguồn từ câu chuyện kể về một người phụ nữ trẻ sống hàng trăm năm về trước. Theo một số dị bản của truyền thuyết người đàn bà bị rạch miệng, câu chuyện rùng rợn trên có từ triều đại Heian. Kuchisake-Onna được cho là vợ hoặc thiếp của một Samurai quyền quý ở Nhật Bản. Người ta truyền tai nhau rằng, người phụ nữ đó sở hữu “sắc nước nghiêng trời” nhưng lại có tính cách vô cùng kiêu căng, lẳng lơ và khá phóng đãng. Họ cho rằng, cô đã ngoại tình và thường xuyên “cắm sừng” chồng. Người võ sĩ Samurai đã nổi cơn ghen thịnh nộ và cảm thấy xấu hổ vì những hành động không đoan chính của vợ nên quyết định tấn công vợ để trút cơn giận. Do đó, ông đã rạch miệng người vợ xinh đẹp từ tai bên này sang tai bên kia. Ông vừa làm điều đó vừa thét lớn "Giờ thì còn người nào khen cô đẹp nữa không?". Kuchisake-Onna sẽ rạch miệng nạn nhân nếu người nào trả lời cô không xinh đẹp. Câu chuyện về người đàn và bị rạch miệng bắt đầu từ đó. Các thành phố ở xứ xở hoa anh đào đã dựa vào chi tiết rùng rợn trên để kể về một người đàn bà thường đi lang thang trong đêm tối, đặc biệt là những đêm trời đầy sương mù. Người ta miêu tả người phụ nữ đó luôn che kín khuôn mặt bằng một chiếc khẩu trang y tế. Họ cho rằng, đó không phải là hành động bất thường bởi lẽ những người bị bệnh thường đeo khẩu trang để tránh lây bệnh cho người khác. Tuy nhiên, mọi việc bắt đầu trở nên kỳ bí mỗi khi người phụ nữ đó gặp một người, chủ yếu là trẻ con hoặc học sinh rồi đặt câu hỏi "Watashi wa kirei?" có nghĩa là "Trông tôi có đẹp không?" hoặc một câu hỏi có nội dung tương tự. Nếu người được hỏi trả lời là có thì lúc đó người phụ nữ bí ẩn trên sẽ cởi bỏ khẩu trang để lộ chiếc miệng bị rạch từ mang tai bên này sang mang tai bên kia và hỏi lại câu hỏi trên một lần nữa. Thông thường, nạn nhân sẽ bỏ chạy và la hét sau khi nhìn thấy dung mạo rùng rợn của Kuchisake-Onna. Khi đó, người phụ nữ này sẽ đuổi theo sau nạn nhân và mang theo một thứ vũ khí sắc nhọn xuất hiện trong những bức tranh minh họa trong manga của Nhật Bản chính là lưỡi hái. Nếu Kuchisake-Onna bắt kịp người bỏ chạy thì kết cục của nạn nhân còn tùy thuộc vào giới tính của họ. Nếu nạn nhân là đàn ông thì sẽ bị Kuchisake-Onna giết ngay lập tức. Còn ngược lại, nếu nạn nhân là phụ nữ thì sẽ bị người phụ nữ đó rạch miệng giống hệt mình nhằm biến họ thành một Kuchisake-Onna khác. Người phụ nữ đó sẽ nguyền rủa nạn nhân sẽ phải qua cảm giác kinh hoàng giống như bản thân. Trong khi đó, một số truyền thuyết khác kể rằng, nếu người nào đó trả lời “có” ở câu hỏi thứ hai của Kuchisake-Onna thì bà sẽ khiến người phụ nữ bị rạch miệng nở nụ cười. Khi đó, bà sẽ tha cho người đó. Cũng theo một số dị bản khác về truyền thuyết người đàn bà bị rạch miệng, nạn nhân sẽ tìm cách đánh lạc hướng Kuchisake-Onna bằng cách ném kẹo, hoa quả hay một vật gì đó hấp dẫn về phía người phụ nữ này nếu chẳng may gặp phải bà trên đường. 06/08/2021 By Isabelle Người đàn bà bỗng chép miệng, con mắt như đang nhìn suốt cả đời mình – Giá tôi đẻ ít đi, hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn, từ ngày cách mạng về đã đỡ đói khổ chứ trước kia vào các vụ bắc, ông trời làm động biển suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối… – Lão ta trước hồi bảy nhăm có đi lính ngụy không? – Tôi bỗng hỏi một câu như lạc đề. – Không chú ạ, cũng nghèo khổ, túng quẫn đi vì trốn lính – bỗng mụ đỏ mặt – nhưng cái lỗi chính là đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chặt. – Vậy sao không lên bờ mà ở – Đẩu hỏi. – Làm nhà trên đất ở một chỗ đâu có thể làm được cái nghề thuyền lưới vó? Từ ngày cách mạng về, cách mạng đã cấp đất cho nhưng chẳng ai ở, vì không bỏ nghề được! – Ở trên thuyền có bao giờ lão ta đánh chị không? – Tôi hỏi. – Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác uống rượu… Giá mà lão uống rượu… thì tôi còn đỡ khổ… Sau này con cái lớn lên, tôi mới xin được với lão… đưa tôi lên bờ mà đánh… – Không thể nào hiểu được, không thể nào hiểu được! – Đẩu và tôi cùng một lúc thốt lên. – Là bởi vì các chú không phải là đàn bà, chưa bao giờ các chú biết như thế nào là nỗi vất vả của người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông… – Phải, phải, bây giờ tôi đã hiểu, – bất ngờ Đẩu trút một tiếng thở dài đầy chua chát, – trên thuyền phải có một người đàn ông… dù hắn man rợ, tàn bạo? – Phải – Người đàn bà đáp – Cũng có khi biển động sóng gió chứ chú? Lát lâu sau mụ lại mới nói tiếp – Mong các chú cách mạng thông cảm cho, đám đàn bà hàng chài ở thuyền chúng rôi cần phải có người đàn ông để chèo chống khi phong ba, để cùng làm ăn nuôi đặng một sắp con nhà nào cũng trên dưới chục đứa. Ông trời sinh ra người đàn bà là để đẻ con, rồi nuôi con cho đến khi khôn lớn nên phải gánh lấy cái khổ. Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được! Mong các chú lượng tình cho cái sự lạc hậu. Các chú đừng bắt tôi bỏ nó! – Lần đầu tiên trên khuôn mặt xấu xí của mụ chợt ửng sáng lên như một nụ cười – và lại, ở trên chiếc thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ. – Cả đời chị có một lúc nào thật vui không? Đột nhiên tôi hỏi. – Có chứ, chú! Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no… Trích Chiếc thuyền ngoài xa – Nguyễn Minh Châu, Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2015, – 76 Cảm nhận về nhân vật người đàn bà hàng chài trong đoạn trích trên. Từ đó, nhận xét về cách nhìn nhận cuộc sống và con người của nhà văn Nguyên Minh Châu trong tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”.

người đàn bà bỗng chép miệng